Đôi chân khô đét giữa rừng thiêng K’ra Vantara: Dấu vết cuối cùng của quái điểu cổ đại?
Ở một vùng rừng sâu chưa có tên trên bản đồ chính thức – nơi người ta chỉ gọi bằng tiếng thì thầm: K’ra Vantara – một phát hiện chấn động vừa được ghi nhận, khiến cả giới sinh vật học và cộng đồng địa phương rúng động vì... quá kỳ lạ.
Nằm khuất giữa thung lũng quanh năm mù sương, nơi ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua lớp tán rừng cổ thụ, K’ra Vantara từ lâu đã là một vùng cấm linh thiêng trong tín ngưỡng của người bản địa. Họ nói rằng, nơi đây là "cõi chuyển giao" giữa rừng sống và rừng chết – nơi tổ tiên của rừng thiêng ngự trị và trừng phạt bất kỳ kẻ nào xâm phạm.
Và chính tại đây, một đôi chân chim khổng lồ, khô quắt lại như xác ướp, đã được phát hiện – bám chặt trên một thân cây cổ thụ đã trơ vỏ, như thể đã bị đóng đinh lên đó bởi một bàn tay vô hình.
Bộ móng vuốt dài 15cm – sắc bén như móc câu
Theo nhóm khảo sát sinh học thuộc Viện Nghiên cứu Rừng Nhiệt đới, vật thể lạ này được tìm thấy trong chuyến đi thực địa định kỳ. Một nhà nghiên cứu trẻ tuổi, khi trèo lên tầng tán tìm dấu hiệu của loài vượn cáo, đã phát hiện ra thứ gì đó khác thường: hai chi dưới khổng lồ, khô như củi, phủ đầy lông xám đen, với những móng vuốt cong như liềm, dài đến 15cm, cắm sâu vào thân gỗ mục.
Không có phần đầu. Không có cánh. Không có máu hay dấu vết của một cơ thể bị phân hủy. Chỉ có đôi chân – như thể bị cắt lìa một cách tuyệt đối chính xác rồi giữ nguyên vị trí đó suốt nhiều năm, hoặc thậm chí nhiều thập kỷ.
Một chuyên gia mô tả:
“Nó giống như một phần xác chim lớn bị hóa đá – nhưng lại không hề mục nát. Lớp da còn nguyên, móng vuốt vẫn sắc, và các khớp xương gần như không có dấu hiệu phân rã. Nếu ai nói đây là tác phẩm sắp đặt, thì tôi xin thưa: quá hoàn hảo và kinh dị để là một trò đùa.”
Harpy hay một loài chưa từng được biết đến?
Phân tích sơ bộ ban đầu từ nhóm sinh vật học đưa ra giả thuyết rằng đây có thể là chi dưới của một con đại bàng Harpy, loài chim săn mồi khổng lồ từng thống trị các khu rừng nhiệt đới Nam Mỹ và Trung Mỹ. Tuy nhiên, kích thước của đôi chân này gấp đôi so với tiêu chuẩn của một cá thể Harpy trưởng thành – điều đó đặt ra câu hỏi:
Liệu đây có phải là một dạng tiến hóa đặc biệt chưa được ghi nhận? Hay là một giống loài hoàn toàn mới, hoặc cổ xưa đến mức đã tuyệt chủng từ trước khi con người biết viết?
Giới chuyên gia đang chờ kết quả phân tích DNA từ mẫu mô còn sót lại trên chân. Nhưng ngay cả việc này cũng không đơn giản – bởi khi nhóm khảo sát định lấy mẫu lần hai, họ phát hiện ra đôi chân đã biến mất chỉ sau ba ngày kể từ phát hiện đầu tiên. Không vết tích. Không bị cắt. Không bị nhổ. Chỉ đơn giản là… không còn ở đó.
Truyền thuyết H’Thal – quái điểu hộ rừng hay điềm báo của đại ngàn?
Đối với người bản địa, điều này không có gì mới. Một già làng ở làng biên giới gần đó nói:
“Chúng tôi biết chuyện đó. Nó là H’Thal. Quái điểu cổ đại bảo vệ rừng. Ai phá rừng, nó bắt linh hồn. Ai giết thú, nó truy sát cả dòng họ. Khi H’Thal rời khỏi thân xác, nó để lại đôi chân như lời nguyền, như dấu hiệu cho thấy nó vừa hoàn thành sứ mệnh trừng phạt cuối cùng.”
Tương truyền, H’Thal không phải là một loài chim bình thường, mà là linh hồn của rừng già ngàn tuổi đội lốt chim dữ. Mỗi lần xuất hiện, nó đem theo bão tố, giông sét và sự biến mất của một kẻ phá hoại thiên nhiên.
Thật trùng hợp, theo lời kể của dân địa phương, vài ngày trước khi đôi chân được phát hiện, một vụ cháy rừng nhỏ xảy ra trong vùng lân cận, nghi do nhóm khai thác trái phép gây ra. Không lâu sau đó, toàn bộ nhóm này biến mất không để lại dấu vết, chỉ còn lại một số thiết bị cháy xém và... cái cây nơi đôi chân khô bám chặt.
Một bí ẩn chưa có lời giải
Câu hỏi đặt ra: Nếu là một con vật, tại sao chỉ có đôi chân còn nguyên? Nếu là sắp đặt, ai đủ sức tạo ra thứ chân khổng lồ có cấu trúc sinh học hoàn chỉnh, lại khô quắt như ướp xác nhưng không phân hủy? Và nếu là truyền thuyết… tại sao lại trùng khớp đến rợn người với chuỗi sự kiện vừa diễn ra?
Đến nay, các nhà khoa học vẫn chưa đưa ra kết luận chính thức, nhưng nhiều chuyên gia đang kêu gọi bảo vệ nghiêm ngặt vùng rừng K’ra Vantara, ít nhất cho đến khi có thể hiểu rõ hơn về hệ sinh thái và những loài có khả năng vẫn đang sống ẩn mình nơi đây.
Còn với người dân địa phương, thông điệp đã quá rõ: Rừng đang giận dữ. Và đôi chân khổng lồ đó – dù là của một sinh vật hoang dã hay một linh hồn cổ đại – cũng là lời cảnh báo cuối cùng từ đại ngàn.
Từ ngày đôi chân ấy được phát hiện, không ai dám vào K’ra Vantara khi trời sẩm tối. Lối mòn dẫn vào thung lũng giờ phủ kín dây leo, và bầy chim rừng không còn bay ngang qua như trước. Tất cả như đang cố nói lên một điều: điều gì đó rất lớn đang hiện diện trong bóng tối… và nó đang quan sát.
“Một sinh vật cổ đại sống sót? Một điềm gở từ rừng sâu? Hay chỉ là bí ẩn của tự nhiên chưa ai giải mã được? K’ra Vantara – cái tên không nằm trên bản đồ – giờ đã in đậm trong ký ức của những ai dám đến gần. Và đôi chân khổng lồ ấy… sẽ mãi là câu hỏi không lời đáp.”