Lịch sử luôn dành những trang rực rỡ để kể về các bậc đế vương, danh tướng, các cuộc chiến lẫy lừng. Nhưng ít ai để tâm đến những con người sống lặng lẽ nơi bóng tối, tồn tại giữa ánh đèn mờ và tiếng đàn réo rắt. Trong số đó, kỹ nữ – những người phụ nữ bị buộc phải sống bằng nhan sắc, bằng tiếng cười gượng gạo – là một mảnh ghép vừa bi thương, vừa phản ánh sâu sắc giá trị xã hội thời phong kiến.